Dòng máu
Một giám đốc khác nói:
- Tôi rất tò mò, cô Roffe. Bởi vì tất cả chúng tôi đều đồng ý với kết quả của buổi họp nầy, - ông ta dang tay ra rất điệu bộ, - vậy thì tại sao chúng ta còn ở đây.
- Các vị ở đây -Elizabethnói, - bởi vì trong căn phòng nầy là những giám đốc ngân hàng lớn nhất thế giới. Tôi không thể tin rằng các vị lại thành công qua việc nhìn mọi thứ qua vài đồng đô la, vài đồng xu lẻ. Nếu điều đó là sự thật, thì bất cứ một nhân viên kế toán nào cũng có thể điều hành việc làm ăn cho các vị. Tôi tin chắc rằng còn rất nhiều việc đáng làm hơn thế.
- Dĩ nhiên là như vậy, - một người khác lẩm bẩm, - nhưng chúng tôi là dân kinh doanh, cô Roffe, và…
- Và Roffe và các con cũng là tổ chức kinh doanh. Và còn là kinh doanh lớn. Tôi đã không biết được nó lớn đến đâu cho đến khi ngồi vào chiếc ghế của bố tôi. Tôi không hình dung nổi có bao nhiêu người đã được tập đoàn cứu trên toàn thế giới nầy. Hoặc những cống hiến vĩ đại của chúng tôi cho ngành dược học. Hay cuộc sống của bao nhiêu ngàn người đã dựa vào tập đoàn.
- Nếu…
Julius Badrutt ngắt lời.
- Tất cả đều rất đáng khen, nhưng dường như chúng ta đã đi chệch vấn đề. Tôi biết rằng cô đã được khuyên nên giải phóng bớt cổ phần của tập đoàn, cô sẽ có thừa tiền để trả nợ cho chúng tôi.
Sai lầm đầu tiên của ông ta.Elizabethnghĩ.
- Tôi biết rằng cô đã được khuyên. Lời khuyên được đưa ra trong buổi họp riêng của hội đồng quản trị, nơi mọi thứ đều được bảo mật. Ai đó có mặt trong buổi họp đã tiết lộ. Ai đó đang gây sức ép với nàng. Nàng quyết phải tìm ra người đó, nhưng đó là chuyện sau.
- Tôi muốn hỏi ông một câu, -Elizabethnói. - Nếu số nợ của ông được thanh toán liệu ông có quan tâm đến xuất xứ của số tiền không?
Julius Badrutt nhìn nàng, đầu óc quay cuồng quanh câu hỏi, cố tìm ra một cái bẫy. Cuối cùng ông ta nói:
- Không. Miễn là chúng tôi nhận được đủ số tiền.
Elizabethnghiêng người về phía trước và nói bằng giọng nghiêm trang, - vậy thì không có gì đáng quan tâm nếu các vị được trả nợ bằng tiền bán cổ phần hay từ nguồn tài chính riêng của tập đoàn. Tất cả các vị đều biết rằng Roffe và các con vẫn không ngừng hoạt động. Hôm nay. Ngày mai. Mãi mãi. Tôi chỉ yêu cầu gia hạn thêm một thời gian ngắn.
Julius Badrutt chép cặp môi khô khốc và nói:
- Tin tôi đi cô Roffe. Chúng tôi đã thông cảm lắm rồi. Chúng tôi hiểu được tình cảnh căng thẳng khủng khiếp mà cô vừa trải qua, nhưng chúng tôi không thể…
- Ba tháng, -Elizabethnói. - Chín mươi ngày. Các vị sẽ nhận thâm một khoản tiền phạt, dĩ nhiên.
Không khí xung quanh bàn chợt im lặng. Nhưng đó là sự im lặng từ chối.Elizabethcó thể trông thấy những gương mặt lạnh lùng, chống đối. Nàng quyết định lật con bài cuối cùng.
- Tôi… tôi không biết có nên tiết lộ chuyện nầy không, - nàng nói với vẻ do dự thận trọng, - và tôi mong quý vị giữ bí mật cho. - Nàng nhìn quanh và thấy mình đã thu hút được sự quan tâm của họ. - Roffe và các con sắp tung ra một phát minh làm nổ tung toàn bộ ngành công nghiệp dược phẩm. - Nàng dừng lại để làm tăng thêm sự hồi hộp. - Tập đoàn đang chuẩn bị đưa ra một sản phẩm mà doanh thu sẽ vượt xa tất cả các loại sản phẩm khác hiện đang có mặt trên thị trường.
Nàng cảm thấy bầu không khí thay đổi.
Julius Badrutt là người đầu tiên cắn câu.
- L…oại… gì?
Elizabethlắc đầu.
- Tôi xin lỗi, Herr Badrutt. Tôi chưa thể nói nhiều hơn thế. Tôi chỉ có thể nói với ông rằng đó sẽ là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử ngành kinh doanh dược phẩm. Nó đòi hỏi một sự phát triển mạnh mẽ với các khả năng hoạt động của chúng tôi. Chúng tôi sẽ phải tăng chúng lên gấp đôi, thậm chí gấp ba. Tất nhiên, chúng tôi sẽ phải tìm thêm nguồn tài chính mới trên quy mô lớn.

Cùng Chuyên Mục:
Hỗ Trợ: 01653433543
©
Nhocpk 2013
Design By
Nhoc
Wap4v.in