Hắn nhìn nàng, cái nhìn thất thần của một con chó bệnh hoạn, ánh mắt van xin cầu khẩn, đến nỗi trông hắn có vẻ gì dối trá. Hắn nói nhỏ, giọng đau khổ:
- Ellen, tôi yêu Dorothy.
- Cút đi! – Nàng nói – Tôi phải gọi điện thoại.
- Tôi cần nói chuyện với cô – Hắn nài nỉ – Có thực Dorothy có thai không?
- Tôi phải gọi điện thoại.
- Có phải Dorothy có thai không? – Hắn lặp lại.
- Anh biết rõ điều đó!
- Báo chí không viết gì cả. Không đả động gì đến… - Bỗng nhiên đôi lông mày hắn cau lại, giọng nói trùng xuống, căng thẳng – Nàng có thai vào tháng nào?
- Cút đi!…
- Tháng nào, hả Ellen? – Giọng hắn the thé.
- Tháng hai.
- Lạy Chúa – Hắn thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
- Giờ thì mời anh xéo đi cho.
- Sau khi cô đã giải thích cặn kẽ. Cô Evelyn Kittredge xử sự… - Aùnh mắt nàng lạnh lùng. Hắn thì thào bối rối – Cô nghĩ tôi đã giết Dorothy? – Thấy ánh mắt nàng vẫn căm thù, không một chút thay đổi, hắn nói tiếp:
- Thời gian đó tôi ở New York – Hắn phản đối – Tôi cũng có thể dẫn chứng việc này. Cả mùa xuân vừa qua tôi cũng ở New York!
Ellen hơi xiêu lòng nhưng chỉ một thoáng thôi. Sau đó nàng nói:
- Anh có thể bằng mọi cách khẳng định là anh đã ở Cairo, thủ đô Ai Cập hay ở bất cứ nơi nào anh muốn.
- Trời! – Hắn chụm môi huýt lên một tiếng nho nhỏ lộ vẻ tuyệt vọng – Xin cô vui lòng cho tôi được nói chuyện với cô năm phút thôi. Chỉ năm phút! – Hắn đưa mắt nhìn quanh, thoáng thấy một người nào đó vừa đưa tờ báo lên che mặt – Có người nghe lén
– Hắn nói nhỏ – Mời cô vào phòng giải khát. Tôi chỉ xin cô năm phút, không có gì nguy hiểm cả. Ở đấy tôi không làm được gì cô nếu quả thật cô lo sợ.
- Chẳng giải quyết được gì. Nếu anh ở New York và đã không giết Dorothy, thế tại sao đêm qua anh không dám nhìn tòa nhà Hành chính khi tôi và anh đi ngang qua đó? Tại sao đêm nay anh không muốn lên trên mái nhà của tòa nhà ấy? Và tại sao anh cứ chăm chăm nhìn nhà thông gió mãi?
Hắn nhìn nàng, đau khổ và lúng túng.
- Tôi có thể giải thích được điều này – Hắn ngập ngừng – Chỉ vì tôi không biết là cô đã biết rõ câu chuyện. Thú thật, tôi cảm thấy… - Hắn nói lắp bắp – Tôi cảm thấy có trách nhiệm trước cái chết của Dorothy.
Hầu hết các phòng giải khát ở khách sạn đều vắng khách. Chỉ còn tiếng ly kêu loảng xoảng và một điệu nhạc nhè nhẹ của đàn dương cầm vang vang. Hai người ngồi lại chỗ đêm qua họ đã cùng ngồi. Với vẻ mặt nghiêm nghị, Ellen ngồi dựa lưng vào ghế nệm như thể ngấm ngầ, từ chối mọi sự thân tình. Khi người hầu bàn đến, họ gọi rượu Whisky sôđa. Mãi đến khi thức uống đã đặt trên bàn, khi đã nhấm nháp ly của hắn một chút và thấy Ellen vẫn giữ thái độ im lặng, không bình phẩm gì, Powell mới bắt đầu nói.
- Năm vừa qua, hai ba tuần sau khi lớp bắt đầu, tôi đã gặp Dorothy. Tôi muốn nói là năm học vừa rồi, thời gian đó vào khoảng tháng chín. Trước kia tôi có thấy Dorothy.
Nàng học chung với tôi hai giờ và ở năm nhất, chỉ học chung một giờ thôi, nhưng tôi không bao giờ bắt chuyện với nàng, mãi cho đến cái ngày đáng ghi nhớ ấy, bởi vì tôi thường ngồi ở dãy bàn đầu hoặc ở dãy bàn thứ hai, còn Dorothy luôn luôn ngồi ở phía sau trong góc.
Vào cái đêm tôi làm quen nàng, tôi và mấy thằng bạn trò chuyện với nhau. Một thằng bạn của tôi đưa ra nhận xét là mấy cô gái rim rim mới là kinh khủng… - Hắn bỏ lửng câu nói, những ngón tay vần cái ly xoay vòng và nhìn vào đáy ly – Với những cô gái ấy, yêu mãi đã. Do đó, ngày hôm sau khi nhìn thấy Dorothy, nàng vẫn ngồi ở chỗ mọi khi, tôi bỗng nhớ lại lời bình phẩm của thằng bạn.
Tôi khởi sự làm quen nàng bằng cách là khi giờ học đã xong, lúc ra khỏi lớp, tôi đến gặp và nói với nàng rằng tôi đã quên ghi chép bài tập ở nhà và nàng có thể cho tôi mượn vở được không. Nàng vui vẻ cho tôi mượn.