Một hôm, khi Sam làm việc trong căn phòng áp mái, Rhys mờiElizabethđi ăn trưa. Nàng đưa anh đến quán Sư tử đỏ và ngồi ngắm anh chơi ném phi tiêu với đám đàn ông ở quầy bar.Elizabethtự hỏi không biết ở nhà thì Rhys sẽ ra sao? Dường như là anh thích nghi được tất cả mọi nơi. Nàng đã nghe một thành ngữ Tây Ban Nha nhưng nàng chưa bao giờ hiểu nó, và đến bây giờ nàng mới thấm thía được ý nghĩa của nó khi quan sát Rhys. Anh là một người thoải mái từ trong da thịt.
Họ ngồi ở một bàn nhỏ trong góc có tấm khăn trải bàn hai mầu đỏ - trắng, gọi món thịt cừu hầm và rượu bia rồi trò chuyện. Rhys hỏi nàng về chuyện học hành.
- Sự thật là không đến nỗi tồi lắm, -Elizabeththú nhận. - Em đang học để biết một số điều nho nhỏ.
Rhys mỉm cười.
- Có rất ít người học được nhiều ở trường. Tháng Sáu nầy em sẽ ra trường phải không?
Elizabethtự hỏi không hiểu sao anh lại biết.
- Vâng.
- Thế sau đó em đã biết mình định làm gì chưa?
Đó cũng là câu hỏi mà nàng đang tự hỏi bản thân.
- Chưa. Quả thực là em chưa biết.
- Em có thích lập gia đình không?
Tim nàng mất nhịp trong một thoáng. Sau đó nàng nhận ra chỉ là câu hỏi bình thường.
- Em chưa tìm được người nào ưng ý. - Nàng nghĩ đến cô Harriot và bữa ăn tối ấm cúng trước lò sưởi cùng những bông tuyết rơi, và nàng cười to.
- Bí mật à? - Rhys hỏi.
- Bí mật. - Nàng mong rằng có thể chia sẻ chuyện đó với anh, nhưng nàng lại chưa hiểu rõ về anh lắm. Sự thật làElizabethnhận ra, nàng chẳng biết gì về Rhys cả. Anh là một người lạ đẹp trai, quyến rũ, đã một lần thương hại nàng và cùng nàng bay đếnParisăn một bữa tối mừng sinh nhật. Nàng biết anh rất xuất sắc trong công việc và bố nàng rất tin tưởng ở anh. Nhưng nàng lại hoàn toàn không biết gì về đời tư của anh, và anh thật sự là người như thế nào. Quan sát anh,Elizabethcó cảm giác anh là một người có nhiều khuôn mặt, những cảm xúc biểu lộ ra ngoài là để che giấu những cảm xúc thật ở trong lòng, vàElizabeththắc mắc không biết có ai thực sự hiểu được anh hay không.
Chính Rhys Williams là người chịu trách nhiệm về việcElizabethmất đi sự trinh trắng.
Ý tưởng lên giường với một người đàn ông càng ngày càng thôi thúcElizabeth. Một phần của nó là những ham muốn xác thịt mãnh liệt đôi khi làm cho nàng bần thần và kẹp chặt nàng trong những làn sóng của sự thất vọng, một cơn đau gấp rút, không rời khỏi cơ thể. Nhưng đó còn là một sự tò mò mạnh mẽ, một nhu cầu muốn biết chuyện đó là như thế nào. Dĩ nhiên là nàng không thể lên giường với bất kỳ ai. Đó phải là một người đặc biệt, một người nàng yêu thương, một người yêu cũng yêu thương nàng.
Vào một đêm thứ bảy, bố củaElizabethtổ chức một buổi dạ hội ở biệt thự.
- Em hãy mặc chiếc váy đẹp nhất vào, - Rhys bảo nàng. - Anh muốn khoe em với tất cả mọi người.
Sướng run lên,Elizabethcho rằng Rhys đã hẹn hò với mình. Khi Rhys đến, anh dắt theo một cô công chúa Italia tóc vàng xinh đẹp.Elizabethcảm thấy mình bị xúc phạm và phản bội nên nửa đêm hôm đó nàng đã rời khỏi dạ hội và lên giường với một hoạ sĩ Nga say mèm, mặt đầy râu ria tên là Vassilov.
Toàn bộ câu chuyện chớp nhoáng đó là một điều bất hạnh.Elizabethquá bực bội còn Vassilov thì say khướt nên dường như đối vớiElizabethnó không có mở đầu, đoạn giữa và kết thúc. Không có một cử chỉ âu yếm nào, Vassilov cởi quần và ngã phịch xuống giường: Vào lúc đóElizabethđã định bỏ chạy nhưng nàng quyết tâm trừng phạt Rhys về sự phản bội của anh. Nàng cũng cởi quần áo và leo lên giường. Một lúc sau, Vassilov đi vào người nàng mà không hề báo trước. Đó là một cảm giác lạ lẫm. Nó không khó chịu nhưng cũng không quá đỗi thích thú. Nàng cảm thấy Vassilov rùng mình một cái và một lát sau đã ngáy khò khò.Elizabethnằm đó, lòng tràn ngập cảm giác ghê tởm bản thân. Thật khó tin nổi tất cả các bài hát, các cuốn sách, các bài thơ viết về chuyện nầy.