Chợt Đức nhớ lại lời nói của con người kỳ dị lúc nãy, anh kêu khẽ:
- Phải chăng…
Bà Phán ngạc nhiên:
- Con nói phải cái gì?
- Dạ… à mà không có gì!
Ông Phán nhận xét:
- Ba coi mòi con nhỏ thương con lắm, tuy có phần kín đáo giữ ý. Như cách đây mấy tuần, nó có gửi về cho con vật này mà ba quên chưa đưa lại cho con.
Ông trở về phòng lấy ra một cái hộp giấy nhỏ:
- Ba chưa coi nên không biết cái gì trong này. Con mở ra xem.
Đức mở ra và hết sức ngạc nhiên khi thấy đó là một chiếc khăn quàng cổ giống y chiếc khăn anh vừa nhặt được ngoài vườn. Bà Phán nói liền:
- Hôm rồi nó đi Đà Lạt, chắc là mua trên đó rồi gửi tặng con, vậy mà ba con lại không đưa.
Đức nói làm cho cha mẹ anh đều ngạc nhiên:
- Đây là chiếc khăn chính con tặng cho cô ấy! Chẳng hiểu sao…
Anh chạy vào phòng tìm chiếc khăn lượm được lúc nãy, nhưng quá đỗi ngạc nhiên khi không còn thấy trong phòng nữa!
- Ủa ba lấy khăn này ở đâu vậy?
- Thì ba giữ từ bữa đó đến giờ.
- Nhưng… mới hồi nãy…
Anh đành phải kể lại chuyện gặp Quế Anh lúc nãy cho cha mẹ nghe. Vừa nghe xong, họ đều hốt hoảng:
- Không xong rồi!
Họ lặng người đi rất lâu với bao nỗi hoang mang trong lòng…
° ° °
Khi đoàn nhà trai tới thì Quế Anh đã mất tích hơn nửa ngày rồi. Lúc đầu, trong nhà cứ ngỡ cô nàng bỏ đi đâu đó rồi về, nhưng khi có người báo tin thì mọi người mới tá hỏa:
- Đôi hài cô Quế Anh mang còn nằm trên xuồng, mà chẳng thấy cô ấy đâu.
Chuyện Quế Anh tuy là người ở vùng sông nước mà chỉ biết bơi lõm bõm là điều ai trong nhà cũng hiểu, bởi vậy bà Cả lo sốt vó:
- Tụi bay chia nhau đi tìm kiếm nó coi! Trời ơi, tôi đã nói rồi, phải để mắt tới nó trong mấy bữa này mà…
Bà định nói gì đó nhưng thấy nhiều người quá nên thôi, đợi một lúc khi đã kéo ông chồng ra ngoài rồi, bà mới nói:
- Hay là ông rầy la gì nó nữa?
Ông Cả trợn mắt nhìn bà:
- Có bà ép nó vụ con trai chủ nhà máy xay lúa thì có! Tôi đã nói rồi, hôm nay thì bên cánh Phán Hòa qua tối và lễ hỏi cử hành rồi, còn nói tới lui nỗi gì nữa, bà cứ không nghe…
Bạn đang đọc truyện tại TeenCity.Xtgem.Com
Bà lừ mắt nhìn ông:
- Chưa nhận sính lễ thì đâu có gì phải lo! Vả lại tôi cũng phân tích lợi hại cho nó nghe thôi, chứ có ép uổng gì đâu!
- Cái giọng điệu chì chiết của bà thì còn hơn là ép uổng. Mà hỏi thật, con trai thằng chệt Tỷ thì có gì hay ho đâu mà bà ham vậy chứ? Bà cũng thừa biết là con Quế Anh nhà mình nó ghét cay ghét đắng loại người đó nên mỗi lần bà nhắc tới là nó tìm cách bỏ đi, vậy mà chiều hôm qua bà vẫn còn oang oang cái miệng! Bây giờ bà có khóc thì cũng trễ rồi, xuống hà bá mà tìm nó!
Ông nói xong bỏ đi thẳng xuống bến rồi mất dạng luôn. Bà Cả vừa lo lắng vừa rối trong lòng. Khi vợ chồng Phán Hòa và Đức bước vào nhà thì bà mai Lệ mới thay mặt giải thích:
- Chẳng biết cô Quế Anh đi đâu mà từ đầu hôm qua tới giờ chưa về?
Bà Phán Hòa nói liền:
- Hay là nó bị như mình thấy?
Nghe bà nói vậy bà Cả hỏi dồn:
- Chị thấy nó ở đâu?
Đức phải đỡ lời cho mẹ:
- Dạ… tối qua má con chiêm bao thấy Quế Anh, chứ đâu phải…
Nãy giờ không để ý, giờ nghe Đức lên tiếng, bà Cả quay sang anh:
- Hôm qua nó một hai nói đi tìm con, đúng vậy không?