Nhưng cô nàng không trả lời, mà lại nằm xuống và rơi vào hôn mê như trước đó. Khoảng nửa giờ sau Kiều Oanh lại tỉnh lần nữa. Nhưng lần này thì giọng điệu khác hẳn:
- Họ đã chết chưa? Sao không ai qua bên đó xem hai đứa nó ra sao rồi?
Ông Hai Tâm hỏi:
- Con nói họ là ai?
Kiều Oanh chỉ tay qua chỗ ngôi nhà có đèn sáng bên kia sông:
- Nhà đó đó!
Bà Hai giật mình nói:
- Đó là nhà ông Cả Sử, sao con lại…
Kiều Oanh nghiến răng:
- Phải để họ chết hết đi!
Nói xong cô ta lại ngã ra và hầu như không biết gì nữa! Vợ chồng Hai Tâm lo lắng quá đỗi, bà nhớ lại chuyện tối qua, mà càng sợ thêm:
- Chiều qua đang ăn cơm bỗng nó bỏ đi xuống bến rồi đi đâu chẳng hiểu, đến đêm mới về mình mẩy ướt đẫm, người lạnh cóng rồi sau đó thì mê man luôn! Đây là lần đầu tiên nó bị như vậy.
Ông Hai thêm:
- Ngay bữa ở Sài Gòn về nó đã có biểu hiện kỳ kỳ rồi… Cứ hỏi là có thấy thằng Hiếu tới thăm không? Mà thằng Hiếu thì đã chết mấy năm rồi…
Bà Hai cũng nhớ lại:
- Nó hầu như không nhớ gì chuyện thằng Hiếu đã chết, mà cứ sợ thằng ấy tới nhà tìm! Hình như nó bị cái gì đó ám hay sao mà tính tình thay đổi, chứ từ nào nó có như vậy đâu?
Vừa khi ấy từ ngoài sân có người bước vào nhanh và hỏi oang oang:
- Có chuyện gì vậy anh chị?
Nhìn ra thì bà Hai reo lên:
- Cô Tiên! Trời ơi, sao lại bất ngờ vậy?
Ông Tâm cũng ngạc nhiên không kém:
- Nghe nói cô ở bên Tây, về hồi nào vậy?
- Mới về hôm qua. Sáng nay phải hỏi thăm mãi mới nhớ đường qua đây thăm anh chị. Bây giờ xứ mình thay đổi nhiều quá!
Rồi bà ôm chầm lấy bà Tâm, ràn rụa nước mắt:
- Sui gia hụt của em đây mà! Phải chi năm đó bên Pháp em không bị bệnh liệt giường và kịp về để lo đám cưới cho thằng Hiếu thì nó đâu có chết oan uổng như vậy!
Bà Tâm chỉ tay lên bộ ván gỗ nơi Kiều Oanh đang nằm thiêm thiếp, nói:
- Cũng từ khi thằng Hiếu chết đột ngột thì con nhỏ tôi cũng như người mất hồn, bỏ đi và ở biệt trên Sài Gòn, ít khi về đây.
Người đàn bà mẹ của chàng trai tên Hiếu nhìn sang, chị thấy Oanh nằm quay mặt vào vách nên nói:
- Từ ngày thằng Hiếu báo tin là ba nó tìm được cô gái nó ưng ý thì tôi chưa một lần gặp mặt con dâu tương lai, nghe nói con gái chị dễ thương và hiền hậu lắm phải không?
Bà Tâm chép miệng:
- Phải chi nó dậy được thì cô sẽ thấy…
- Cháu nó bệnh gì vậy?
- Có bệnh hoạn gì đâu. Tối hôm qua…
Bà do dự một chút rồi kể lại mọi chuyện cho vị khách nghe. Nghe xong, bà ta tắc lưỡi:
- Tội nghiệp không! Dẫu nó không trở thành con dâu của tôi, nhưng vẫn là người mà con trai tôi thương, nên tôi tính chuyến này về qua gặp anh chị để xin cho nó đi theo tôi qua Pháp. Tôi ở bên đó với đứa con gái đầu, bây giờ nó lấy chồng xa nên tôi ở một mình buồn quá. Con Kiều Oanh này mà chịu theo tôi thì qua bên đó sẽ có nhà giàu cưới nó ngay!
Bạn đang đọc truyện tại TeenCity.Xtgem.Com
Bà ta vừa dứt lời thì thật bất ngờ. Kiều Oanh bật dậy la lớn:
- Đừng nói chuyện đó!
Vị khách chợt nhìn thấy Oanh, bà ta kinh ngạc:
- Thì ra là… là cô sao? Là… là…
Vợ chồng Hai Tâm ngạc nhiên:
- Cô Sáu biết con Oanh?
Kiều Oanh cũng vùa nhận ra vị khách:
- Bà… bà là người trên xe đò?
Bà khách kêu lên:
- Hôm qua tôi về cùng chuyến xe với nó mà đâu có biết! Trời ơi, mẹ chồng gặp nàng dâu mà nhìn như người lạ, tức cười chưa!