Trong lúc Kiều Oanh còn ngơ ngác thì mẹ cô hỏi liền:
- Cô nói gì vậy cô Sáu? Con gái tôi kể từ khi thằng Hiếu của cô chết, nó có ai đâu!
- Có… Tôi mới gặp…
Lời bà chưa dứt thì một lần nữa, Kiều Oanh lại ngã vật ra rồi trở lại trạng thái trước đó. Bà Tâm hốt hoảng:
- Con! Con!
Rồi bà quay sang trách:
- Cô Sáu nói gì để nó mới tỉnh đã lại như vậy rồi!
Bà mẹ của Hiếu ngập ngừng một lúc mớt nói thẳng:
- Hôm qua tôi về cùng chuyến xe với nó nó, ngồi băng sau kế tôi với… thằng chồng nó nữa. Giữa đường nó ói tới mật xanh mật vàng, cũng may là có thằng ấy nó lo. Thằng coi bộ được à, hiền hậu, đẹp trai và biết thương vợ nữa!
Ông Tâm nãy giờ không nói, giờ phải chen vào:
- Nhà tôi đã nói rồi cô Sáu, con Kiều Oanh chưa có gia đình!
- Nhưng…
Bà định nói tiếp thì bỗng ôm lấy đầu rồi phải ngồi xuống ghế mới không bị ngã. Bà ngạc nhiên:
- Sao khi không tôi lại bị…
Phải một lúc khá lâu, bà ta mới trở lại bình thường, nhưng lại tỏ ra sợ sệt điều gì đó. Bà kiếu từ:
- Thôi, để bữa nào tôi trở qua thăm. Bữa nay tôi… tôi…
Bà vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài trước sự ngạc nhiên của vợ chồng Hai Tâm, bà hỏi chồng:
- Bà ta nói gì hồi nãy vậy? Nói con Kiều Oanh nhà mình đi với ai trên xe?
Ông Tâm nhìn lại chỗ con gái nằm và thở dài:
- Ai mà biết…
Lời ông chưa dứt thì bỗng Kiều Oanh thét to lên:
- Anh Hiếu, đừng làm vậy!
Rồi cô từ trên bộ ngựa gỗ nhảy gọn xuống và chẳng nói thêm gì, cắm đầu chạy một mạch ra ngoài! Bà Tâm gào lên:
- Oanh! Con đi đâu vậy?
Bà quay sang giục chồng:
- Ông làm ơn chạy theo bắt nó lại coi, con nhỏ đang bị bệnh mà!
Hai Tâm chạy khá nhanh, nhưng cũng không kịp, bởi Kiều Oanh đã nhảy xuống xuồng và bơi rất mau hướng qua sông. Chính ông Tâm nhìn theo thấy rõ
ràng, con gái ông ngồi yên không hề chèo xuồng, vậy mà chiếc xuồng vẫn băng băng lướt tới như có ai đó đẩy hay kéo!
- Oanh ơi, đừng đi, con mới biết lội, nguy hiểm lắm!
Ông cũng nhảy xuống một chiếc xuồng khác bơi theo. Nhưng khi qua tới bờ bên kia thì không còn nhìn thấy xuồng của con gái nữa. Mà sông nước vùng này mênh mông, nhiều rạch, kênh chia nhiều hướng, biết đi theo đường nào? Cuối cùng ông cũng bơi đại theo con kênh phía tay phải.
Trong khi đó thì chiếc xuồng chở Kiều Oanh đang phăng phăng tiến về gần cuối con sông nhỏ, nơi có ngôi miếu thổ thần bữa trước. Lần trước chính Kiều Oanh đã đưa Đức tới đây, nhưng cũng giống như lần này, cô không hề chủ động, cho nên khi nhìn lại cảnh cũ mà cô vẫn tỉnh như không. Cho đến khi cô chậm bước lên nhìn vào trong miếu lúc ấy chợt cô như hoàn hồn, kêu lên:
- Trời ơi, đừng hại người ta!
Trước mắt cô là hai người đang nằm dài trong miếu. Đó là Đức và Quế Anh! Cả hai trong tình trạng như say ngủ.
- Đừng! Em nói đừng mà. Họ vô tội mà!
Lúc ấy Kiều Oanh như đang giằng co với ai đó. Mặc dù cô đứng đó một mình. Phải đến khi cô lên tiếng rõ hơn:
- Em lạy anh Hiếu ơi, người con trai này chỉ giúp em lúc em bị ói trên xe đò thôi, chứ anh ta nào phải là bồ hay chồng của em đâu! Anh hiểu lầm rồi…
Cô nói chưa dứt lời thì đã nghe một cái tát mạnh vào má Kiều Oanh lảo đảo rồi ngã sấp vào chỗ bày nhang đèn cúng trước miếu. Cô gào lên:
- Anh quá đáng, chết rồi mà vẫn còn ghen tuông vô lý như vậy, bảo người ra chung tình với anh sao được!
Lời nói này có tác dụng ngay, bởi liền lúc đó bỗng có tiếng rú lên của một người đàn ông và tiếp theo là tất cả những vật dụng, cây cối chung quanh đó đều bị ném tung lên, ngã đổ ngổn ngang. Nhưng tuyệt nhiên không thấy người gây ra chuyện ấy!