- ... - Gia Minh quay lại nhìn cô, anh đang tìm cách để hiểu - Mệt! Thế hai vợ chồng các người đi lừa người khác là có em bé à, đúng là... !
- Ha, anh là người duy nhất có được thông tin nên đừng nói với ai nhé, xin anh đấy, cũng đừng để Lạc Thiên biết anh biết. Hắn sĩ diện cao lắm ! - Khả Vy chẳng còn cách nào khác.
*
Gia Minh lái xe đưa Khả Vy thẳng về nhà vì nghĩ rằng bữa tiệc đã tàn từ lâu. Anh để cô đi bộ một đoạn ngắn ngã rẽ vào con đường nhà.
- Đến đây tôi tự đi vào được rồi ! - Khả Vy đi xuống, cô trả lại chiếc áo màu đen và mũ lưỡi chai. - Khoan đã, anh đổ xe xuống một chút chân tôi mới chạm được !
Vũ Gia Minh như lúc lên, anh đi ra khỏi xe rồi đỡ cô xuống. Chiếc xe thiết kế với phần dốc cao, đệm yên của người lái thấp hơn người ngồi sau một đoạn, cô không cao lắm và cũng không mang giày cao gót nên anh cũng chẳng châm chọc.
Thế rồi chiếc xe mô tô phóng đi, Khả Vy không ngoái theo mà đi nhanh về căn nhà, nếu Lạc Thiên có hỏi, cô sẽ trả lời rằng gặp người quen cùng cô nhi viện làm phục vụ ở Gia Gia, rồi ngồi tâm sự và đã đánh rơi điện thoại xuống chậu nước. Cô hít hơi dài trước khi nói dối rồi rảo bước.
Từ từ một chiếc xe đi lại gần, Khả Vy giật mình nhận ra đó chính là chiếc mà Tuấn Kiệt từng mượn của Lạc Thiên để tán gái hồi nào, cũng chính chiếc xe cô đã từng học lái. Và Lạc Thiên bước ra với diện mạo cổ áo xệch lên, hai tay áo xắn cao tới bắp.
- Anh... ! - Khả Vy nhắm chặt mắt, cô không dám đoán vì sao dù ngồi trong xe hơi có điều hòa mà trán anh vẫn lấm tấm nước.
- Điện thoại không bắt máy ! ... Đi đâu về ? - Không lên giọng, cũng không trầm khản, Lạc Thiên nói và nhậ ra sự nhảm nhơ của mái tóc cô.
- Tôi... đi...
- Chị dâu đây rồi, anh Thiên đã tìm thấy chị rồi ư ? Chị đi đâu đấy, cả nhà tìm mãi! - Lạc Mỹ và Lạc Kiệt mừng húm, hai người có nhiệm vụ đợi chờ ở nhà Lạc Thiên.
- Xin lỗi mọi người, tôi... có chút việc... !
- Được rồi, Lạc Mỹ, em gọi bảo mấy người kia không phải tìm nữa, hai đứa cũng về nhà đi, nhớ đừng nói với bố mẹ anh ! - Nhưng trước mặt hai người em, Lạc Thiên gầm giọng.
Ngồi đối diện với Lạc Thiên, Khả Vy không biết nên bắt đầu từ chữ cái nào. Liệu anh đã nhìn thấy cô đi cùng Vũ Gia Minh chưa, rồi nếu nhìn thấy anh có tin vào câu chuyện cô từng trải không, rằng Gia Minh có hai người bạn cần lẩn tránh cảnh sát, cô bất đắc dĩ đóng vai cô gái có mái tóc ngắn, để cho giống cô phải cắt phần tóc của mình đi mà chưa được hỏi ý kiến, rồi vèo vèo 120 km/h cùng Gia Minh cắt đuôi cảnh sát. Thật khó chấp nhận được sự thật này, ngay đến cô còn không phân biệt được họ là người tốt hay kẻ xấu, đem nói ra Lạc Thiên sẽ cho rằng cô nói dối, một bài trần thuật hoang đường, nói dóc cũng không biết cách.
- Nhân viên ở Gia Gia đều nói em không ở đấy ! - Lạc Thiên nhận ra thật ngu ngốc khi hỏi người làm, để anh phải tìm kiếm không xác định nơi chốn, lật tung cả khu đất của thành phố.
- ... Chắc họ không nhìn thấy tôi, lúc vì sau tôi cũng ra khỏi Gia Gia,... đã để mọi người lo lắng ! - Khả Vy không nghĩ mình lại có được sự quan tâm từ người khác, điều này khiến cô hạnh phúc. - Anh có mệt không, tôi đi pha nước cam !
- Đã ăn gì chưa ?
- Anh đói ạ, để tôi làm bữa tối !
- Khỏi ! Nhược Lam vừa đã chuẩn bị, nếu ăn rồi thì thôi !
- Không, chưa ăn ! - Khả Vy nói lí nhí, cô quả thực rất đói và hơn nữa chắc anh cũng chưa ăn.
Bỏ qua mặc cảm về người nấu đồ ăn, Khả Vy đưa chén cơm đã xới đầy đặt lên bàn phía Lạc Thiên, “nếu ăn rồi thì thôi”, anh đã nhìn thấy cô đi với Gia Minh chăng ?
Lạc Thiên không nói, thi thoảng nhìn cô, còn không thì chăm chú ăn, vị tanh của cá hay ngọt nước canh của xương chẳng làm tăng khẩu vị.