Anh mua cho bà nội một bộ đồ uống trà rất đẹp, mua cho mẹ một bình hoa đủ lớn để có thể cắm những cành hoa hướng dương, mua cho ba một chiếc đĩa có chữ “Phúc” để ba có thể để nó trong tủ kính trong bàn làm việc. Anh mua cho em gái anh một chiếc cốc uống nước ngộ nghĩnh mà anh nghĩ con bé sẽ thích.
Quà cho Sang là một chiếc ống đựng bút mà anh đã tỉ mẩn ngồi vẽ lên đó có kèm theo tên anh kí dưới đáy cốc. Dù anh không tự tay nặn ra nó, nhưng Sang có vẻ vui và hạnh phúc vì món quà nhỏ ấy lắm.
Anh thì nghĩ nếu anh và cô bé là một đôi, món quà Giáng sinh chắc chắn sẽ không chỉ có vậy được.
Bữa tiệc chia tay Minh Sang diễn ra ngay tại biệt thự Lotus. Gặp lại bố mẹ nhưng Nam có thể nhận ra là cô bé không vui chút nào. Đôi mắt cô bé có gì đó rất buồn và luyến tiếc.
- Sao gặp bố mẹ mà em có vẻ không vui thế Sang?- Anh hỏi khi cùng cô bé lên phòng mang đồ xuống.
- Đâu có ạ!- Cô bé lắc đầu chối- Em vui đấy chứ...nhưng...
Cô bé cúi đầu nghĩ ngợi, và ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt khiến anh cảm thấy chơi vơi:
- Em không muốn xa anh. Một ngày không được thấy anh, nấu cho anh món chè sen mà anh thích, chắc em sẽ rất buồn.- Cô buông chiếc túi xách, ôm lấy anh khóc nấc lên.
- Ơ, thôi nào...- Anh bối rối vỗ về cô bé- Anh em mình vẫn có thể gặp nhau bình thường mà. Lúc nào em muốn gặp anh thì cứ alo cho anh, anh sẽ đến mà.
- Thật chứ?
- Hà Nội đâu có lớn lắm đâu.- Anh cười.
- Thật là lúc nào muốn gặp anh em đều có thể gặp anh chứ?
- Phải...
Sang cười thật tươi. Cô bé buông tay, nhưng lại kiễng chân, bất ngờ hôn lên môi anh, nói nhanh:
- Anh hứa đấy nhé! Em sẽ chờ anh đến.
Và cô bé vội bước đi trước để giấu đi sự ngượng ngùng trước sự táo bạo của mình.
------------------------------------------------
8. Gia đình thân yêu.
Một tiếng hét kinh hoàng làm Khánh Nam giật bắn người. Mới sáng sớm mà ai đã làm trò gì thế không biết. Anh chui ra khỏi chăn, ngóc đầu nhìn ra phía cửa. Minh Sang đang đứng ở đó, mặt đỏ bừng lên. Có gì mà cô bé lại có phản ứng kì lạ đến thế chứ?
- Em sao thế? Sao mới sáng sớm đã hét toáng lên thế?
Nhưng chợt nhớ ra, Sang đã không còn ở đây hơn tuần nay rồi, anh lại ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Mà sao em lại ở đây thế?
Cô bé nhìn anh, mắt như sắp khóc đến nơi, và cô bé quay ngoắt người đi ra ngoài, đóng cửa cái rầm khiến anh tỉnh cả ngủ.
- Gì mà ồn ào thế chị Laura?
Một tiếng nói quen thuộc tới mức vừa nghe thấy là Khánh Nam đã giật mình muốn lăn xuống đất. Thì ra nguyên nhân gây ra phản ứng như thế ở Sang chính là một người đang cuộn tròn người trong chăn ngủ ngay cạnh anh, để lộ ra mỗi mái tóc dài.
Khánh Nam dụi mắt cho tỉnh hẳn, nhìn lại vẫn không có gì thay đổi. Anh vội kéo chăn ra khỏi người đó, hét lên, to không thua gì Sang.
- A...Cún...
- Her... sao nghe như có giọng của anh Gấu thế nhỉ?- Vẫn là cái tiếng lẩm bẩm rõ ràng là còn chưa tỉnh ấy.
Khựng lại 3 giây, cô bé mở mắt ra, thấy ông anh trai đang nhìn mình đầy kinh dị, cô nhóc xinh xắn tung chăn, ôm chầm lấy ông anh, kêu lên:
- Good morning anh Gấu. Ha ha. Cún nhớ anh Gấu quá đi.
- Cú…ún…- Anh lắp bắp vì bị nghẹt thở trong cái ôm hơi bị “nhiệt tình” và nồng hậu của cô em gái nghịch ngợm.- Trác…Vân… Sao em lại ở đây?
- Thì em về đây với anh Gấu mà.- Cô bé phá ra cười khi nhìn thấy gương mặt nghệt ra của anh mình.
- Nhưng khoan…còn ba mẹ… ba mẹ…
- Ba mẹ cũng về đây mà. Về hồi đêm anh đang ngủ nên không ai gọi anh thôi, muốn làm anh bất ngờ đó.
- Ặc…đúng là bất ngờ thật…- Anh cười như mếu.- Anh còn tưởng hai ngày nữa mọi người mới về.