Phượng Vũ ngồi vào chiếc bàn quen thuộc trong Hersey bar, nơi mà cô vẫn ngồi nghe những ca khúc trữ tình với một cốc Capuchino sau khi kết thúc một tuần làm việc dài đầy mỏi mệt. Hersey là nơi mà người ta có thể gửi tặng những bài hát cho người thân yêu nghe, vì thế mà mỗi bài hát ra dù hay hay dở đều đầy cảm xúc và vô cùng ấm áp.
Hôm nay cô hơi khó chịu vì bị gã trưởng phòng trách mắng một cách vô lý, chỉ vì cô đã từ chối hẹn hò cùng hắn, mặc cho hắn theo đuổi lâu nay. Rồi còn mấy bà chị cùng phòng suốt ngày lườm nguýt, nói xấu sau lưng, nói cô làm cao này nọ.
Tiếng nhạc vang lên, một ca khúc trữ tình quen thuộc. Có tiếng của người MC giới thiệu ai đó lên hát. Cô ngồi quay lưng lại với sân khấu nên cũng chẳng tò mò nhìn họ. Sau lời giới thiệu của gã MC là một giọng nam khá trầm vang lên:
- Tôi dành tặng ca khúc này cho một người quan trọng với tôi. Và tôi chỉ muốn nói với cô ấy hai điều. Cám ơn và anh yêu em.
Mọi người trong phòng nhạc ồ lên vỗ tay trước lời tỏ tình táo bạo ấy. Phượng Vũ lắc đầu mỉm cười và nghĩ không biết cô gái nào lại may mắn đến thế. Cô cất tiếng nhè nhẹ hát theo bài hát mà anh ta đang hát.
“Tôi đang nghe tiếng sóng dòng sông
Tôi đang nghe tiếng gió ngày xuân
Nghe bông hoa, như thương ai rạo rực trên cành
Tôi đang nghe tiếng nói của đêm
Như đang nghe tiếng hát của em
Tôi đang nghe, nghe con tim như thủy triều lên ”
Ngày xưa Khánh Nam cũng hứa sẽ hát tặng cô bài này đây. Hai tháng nữa anh sẽ về sau 4 năm đi du học mà không một lần nào về thăm Việt Nam. 4 năm qua đủ để cô đi mọi vết thương trong quá khứ và chuẩn bị đón một tình cảm mới hơn cho mình.
Ngồi thêm một lúc, Phượng Vũ uể oải đứng dậy, chuẩn bị trở về nhà trọ của mình. Tốt nghiệp xong cô cũng không về ở với bố mẹ mà thuê nhà trọ ở riêng một mình. Có lẽ cô đã quen với sự tự do rồi.
- Này xấu gái…
Phượng Vũ đứng khựng lại vì có tiếng gọi rành rọt sau lưng mình. Ở một góc của sân để xe, một anh chàng đang đứng dựa người vào chiếc xe màu trắng bạc hoàn mĩ. Chàng trai mặc áo sơ mi màu ghi, sống mũi cao, miệng hơi cười với cô.
Người đó là Khánh Nam, dù trông anh có chững chạc ra, nhưng cũng không có gì đổi khác lắm. Thấy cô cứ tròn mắt đứng nhìn, anh lại tiếp:
- Bộ quên anh rồi hả xấu gái?
- Anh sao lại ở đây?- Cô trố mắt ngạc nhiên hỏi.
- Không ở đây thì ở đâu?- Khánh Nam hỏi lại.
- Tất nhiên là ở NewYork, bên một con búp bê toc vàng nào đó chứ.- Phượng Vũ lại gần anh, châm chọc.
- À, nhớ con búp bê xấu xí này nên anh không đành lòng ở lại nữa.- Bất chợt anh ôm lấy eo cô kéo sát lại mình- Thế nào, không vui à? Thậm chí anh hát tặng em em còn không thèm vỗ tay hay quay lại nhìn. Hay lén lút hẹn thằng nào rồi nên không thích anh ở đây?
- Có thể lắm chứ.- Phượng Vũ đáp trả, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Nói xem nó là thằng nào để anh đến hỏi thăm làm quen…- Anh ghé sát mặt cô hơn nữa, đến mức mái tóc lòa xòa của anh có thể chạm vào trán cô.
- Ai da…- Cô vội đẩy anh ra- Sao vừa mới gặp nhau là đã muốn đánh nhau rồi thế?
- Em là người gây sự trước mà.- Anh lấy ngón tay dí nhẹ lên trán cô cười- Màn chào hỏi nhạt quá làm anh hơi hẫng hụt đấy nhé!
- Ai bảo thích bất ngờ.- Phượng Vũ lườm- Nói hai tháng nữa về mà lén lút về như để bắt quả tang người khác ấy.
- Thì tại sợ em hóa đá mà.- Anh trêu- Nào, mời người đẹp lên xe.
- Còn xe của em?- Cô chỉ về chiếc xe máy của mình.