- Không, lúc này cháu chỉ muốn gặp cô ấy và dứt hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ấy thôi ạ!- Việt đứng dậy và quả quyết bước đi.
- Khánh Nam, con đưa anh về giúp ba nhé!- Ba anh quay sang đề nghị.
- Dạ, thưa ba.- Anh gật đầu và bước ra theo Việt, chính anh cũng có việc muốn nói với anh ta.
Dừng xe bên một quán cafe nhỏ cạnh phố hoa, Khánh Nam bước xuống và bước vào trước, chọn một bàn ngay bên ngoài. Việt cũng ngồi xuống theo, nhưng dường như anh ta cũng chẳng để tâm lắm đến chuyện anh ta đang ở đâu và với ai lắm.
Gọi hai cafe rồi, Khánh Nam nhìn anh ta, vẻ mặt anh bây giờ giãn hẳn ra chứ không còn cau có như lúc đầu khi nghe anh ta nói nữa. Thì ra con người này cũng có nhiều nối khổ. Anh ta cũng chẳng có lỗi gì trong việc yêu em gái anh, có chăng chỉ là sự trớ trêu của số phận mà thôi.
- Cô ấy khỏe không?- Đột nhiên anh ta hỏi, có lẽ là điều anh ta quan tâm nhất lúc này.
- Không thể nói là khỏe, nhưng ổn.
- Vậy là không sao rồi.
- Anh đã cứu con bé cách đây 4 năm phải không?
- Phải. Lần thứ nhất bị rắn cắn, hai lần sau bị ngã xuống dốc núi.
- Con bé nó hay ấn tượng với những người như thế lắm.
- Chẳng còn quan trọng nữa. Tôi sẽ chấm dứt mọi chuyện, cậu và gia đình đừng lo.
- Lo chứ. Anh nghĩ nó sẽ làm gì sau khi anh chấm dứt với nó?
- Có lẽ là... căm thù tôi chăng?
- Tại sao?
- Vì có lẽ đó là lý do duy nhất tôi nghĩ ra để làm cô ấy ghét tôi.
- Anh đang ở dưới Bảo Lộc mà, tại sao lại ở đây? Vì em gái tôi à?
- Không... mẹ tôi đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố.
- Vậy bây giờ bệnh tình của bác sao rồi?
- Vài ngày nữa là có thể về Bảo Lộc được rồi. Lúc đó tôi cũng sẽ kết thúc với cô ấy.
- Cám ơn anh...
- Những gì tôi làm cũng không thể đền được hết ơn của ba cậu khi xưa với gia đình tôi, người phải nói cảm ơn và xin lỗi là tôi mới đúng chứ.
- Ủa, tại sao vậy? Mà ba tôi nói ông ấy và ba anh là bạn, là ai mà sao tôi không biết vậy?
- Ba tôi với ba cậu không hẳn là bạn, vì thực sự có tồn tại thứ tình cảm gọi là bạn bè giữa họ hay không chẳng ai biết được. Cậu có bao giờ nghe ba mình nhắc đến cái tên Năm Đại Bàng không?
- Có... có nghe ba mẹ tôi nhắc đến một vài lần. Tôi cũng nghe những người bạn của ba tôi nhắc đến ông ấy. Hình như là một tay giang hồ...
- Năm Đại Bàng là ba tôi.
- Ủa, vậy hả?- Khánh Nam ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Phải, ba tôi chết 15 năm rồi, án tử hình vì tội giết người.
Tách cafe trên tay Khánh Nam đổ nghiêng đi khi anh nghe xong câu nói đó. Ánh mắt của Việt vẫn bình thản, vì những phản ứng như thế với anh là quá bình thường.
- Cơ hội nào cho vợ và con của một tên tử tù?- Anh ta cười cay đắng- Đi đâu cũng bị xa lánh, đi đâu cũng bị xì xào, **** bới thậm chí xua đuổi. Từ nhỏ tôi và mẹ đã quen sống như thế rồi. Những tội ác mà ba tôi gây ra là quá nhiều!
- Vân biết chuyện này không?
- Có... những gì cần kể tôi đều kể cho cô ấy nghe hết rồi, chỉ có mối quan hệ giữa ba tôi và ba cậu là tôi không nói.
- Ba anh và ba tôi rốt cuộc là quan hệ thế nào?- Anh tò mò hỏi.
- Ba cậu là ân nhân không chỉ của ba tôi, mà còn của tôi và mẹ tôi nữa. Nên ba tôi dùng cả đời của ông ấy để đi theo ba cậu. Trước đây gia đình tôi cũng ở ngoài Bắc, sau đó gia đình cậu định cư trên Bảo Lộc, ba tôi cũng lên đó. Tiếc là sau này ba cậu ra nước ngoài, nên ông ấy mới càng ngày càng lấn sâu vào tội ác.