Không một chút bối rối như những người bị bắt quả tang khác, anh ta hơi nhếch mép cười rồi gạt tay anh ra, sửa lại cổ áo, thản nhiên nói :
- Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ... Anh ngốc hay sao mà không nhận ra tối hôm đó chúng tôi chỉ diễn kịch cho một khán giả duy nhất là anh xem. Người cần ở bên cô ấy lúc này là anh chứ không phải tôi.
Nói xong, bỏ mặc anh đứng ngây ra đó, anh ta kéo tay người tình của mình đi tiếp. Khánh Nam vẫn chôn chân một chỗ, rồi anh ngẩng phắt đầu dậy, định chạy đi thì có bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay anh. Anh quay lại, Sang đang nhìn anh, đôi mắt hơi rưng rưng :
- Anh... anh đừng đi... Anh đừng đi có được không?
- Xin lỗi em... Lúc này là lúc cô ấy cần anh nhất... Hãy để anh đi.
- Không mà...- Một dòng nước mắt trượt dài trên đôi má hồng hào của cô- Anh đừng đi. Em xin anh đấy. Em biết, nếu anh đi, thì em sẽ mất anh mãi mãi...
Khánh Nam nắm lấy tay cô, hơi siết nhẹ, rồi anh mím môi kiên quyết quay người và bước đi thật nhanh. Câu «Anh xin lỗi.» cuối cùng của anh nhẹ như gió thoảng, và có lẽ, Sang cũng chẳng đủ tỉnh táo để nghe thấy lời xin lỗi đó của anh nữa.
- Cô ấy có ăn chút ít, nhưng cô ấy yếu lắm. Cả ngày cô ấy cứ nhốt mình trong phòng ông bà chủ, rồi thỉnh thoảng khóc. Cô ấy chẳng nói với tôi hay với mẹ cậu câu nào mỗi lần bà ấy đến.
Khánh Nam nghe người giúp việc kể đến đó, anh chạy thẳng lên phòng Vũ. Căn phòng u ám trống không. Anh đi tiếp sang phòng ngủ của hai vợ chồng chú Khánh. Cửa cũng không khóa. Anh mở ra. Phượng Vũ ngồi bó gối ở góc giường, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn anh. Anh thấy sợ, vì anh nhận ra ở cô có nét gì đó hoang tàn giống em gái anh bây giờ vậy. Ánh mắt cô đơn giống như một con thú bị thương lạc đường, thu mình lại với mọi chuyện xung quanh.
Anh ngồi xuống giường, nhìn cô, lòng đau như cắt. Cô thật sự rất gầy và xanh, đôi mắt đờ đẫn của những người thiếu ngủ kinh niên. Anh nắm lấy đôi tay run rẩy và tái xanh của cô, kéo cô lại. Một phản ứng cưỡng lại từ phía Vũ, nhưng khá là yếu ớt vì sự thực cô cũng chẳng còn đủ sức mà cưỡng lại nữa. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng như cái tình yêu của hai người trước đây.
- Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. Anh là một thằng ngốc nên mới để em chịu khổ như thế.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng cả người cô đang rung lên trong vòng tay của anh. Phượng Vũ bắt đầu khóc, dữ dội hơn cả những lần anh từng chứng kiến cô khóc, hơn cả ngày mà cô đưa bố mẹ về nơi an nghỉ. Bao buồn đau kìm nén trong lòng bấy lâu giờ đây được giải thoát, tạo nên cơn xúc động không sao cưỡng lại được.
- Đừng khóc nữa em.- Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô, thì thầm dỗ dành- Anh đã ở đây với em rồi. Anh đã ôm em đây rồi. Anh sẽ không buông tay ra đâu.
- Em sai rồi... Vì em mà bố mẹ em mới chết... Lỗi tại em cả...- Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào và vòng tay ôm chặt lấy cổ Nam. Nước mắt cô đã ướt đẫm một bên ngực áo anh.
Khánh Nam chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô và lặng im.
- Nếu em không khóc khi nói chuyện với mẹ em thì họ đã không quyết định về nước sớm hơn dự định. Vì em mà họ mới lên chuyến bay đó. Tại em... tại em...
Phượng Vũ đấm thùm thụp vào lưng anh. Cơn xúc động của cô càng làm anh thấy khó chịu. Thế mà bao ngày qua anh đã bỏ cô gặm nhấm nỗi đau một mình, bơ vơ không một bờ vai để cô có thể tựa vào và khóc.
Vũ khóc một chặp thì anh dỗ được cô ngủ. Anh bế cô trở về phòng, vì sợ khi tỉnh dậy, nhìn thấy những vật thân thương liên quan đến bố mẹ, cô lại không kiềm chế nổi bản thân và lại khóc nữa.