Cô giật mình khi thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cây hoa cô đang cầm trên tay. Ánh mắt anh ta lúc này thật khó mà xét đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Rời mắt khỏi bông hoa, anh ta đứng dậy, phủi quần áo và nói với cô:
- Cô nên vui vì cô là một trong số ít ỏi những người trên thế gian này nhìn thấy loại hoa đó.
Cô nhấc cây hoa trong tay lên, hương thơm của nó thật dễ chịu, cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh nói cây hoa này hả? Tôi thấy nó đẹp nên định hái thôi.
- Phải là có duyên thì mới được tận mắt nhìn thấy nó.
- Thật sao?- Cô há hốc mồm kinh ngạc.
- Tên của nó là Hoàng Thạch Liên, một loài hoa truyền thuyết của vùng thung lũng Thạch Liên này. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được tận mắt thấy nó.
- Anh không giống khách du lịch như tôi...
- Phải, tôi đi hái thuốc...
- Anh là thầy thuốc à?- Cô trố mắt.
- Ừm.
- Anh chuyên bốc thuốc thật hả?
- Đúng vậy... Với tôi thì Thạch Liên Hoa là một loại thảo dược kì diệu, hơn bất kì loại thảo dược nào có trên sách vở. Công dụng của nó bằng 1000 loài thảo dược khác cộng lại.- Anh ta nói bằng giọng hân hoan.- Nó có thể chữa bách bệnh.
- Ồ...- Cô thốt lên.
- Thôi chào cô, tôi phải đi đây, cô nên cẩn thận đấy, ở khu vực này địa hình rất nguy hiểm.
- Này anh...- Cô gọi với theo khi anh ta vừa quay người đi.
Anh ta dừng bước quay lại nhìn cô.
- Cám ơn anh đã cứu tôi. Cái này, cho anh đấy.- Cô chìa bông hoa về phía anh ta.
- Nó bằng với một điều ước đấy. Cô không nên cho đi vận may của mình.
- Nếu cần vận may tôi sẽ tự tạo ra nó. Nhưng anh không đi tìm vận may, anh đi tìm thuốc cứu người cơ mà. Tôi nghĩ anh cần nó hơn tôi.
Anh chàng kia ngập ngừng giây lát nhưng Vũ đã mạnh dạn tiến đến dúi bông hoa vào tay anh ta và cười. Nhìn cách anh ta nâng niu bông hoa trên tay như một báu vật, cô phì cười. Cô nói tiếp:
- Anh đang đi hái thuốc à? Nhà anh gần đây không?
- Tôi có việc đi qua đây thôi. Tôi không phải ở vùng này. Tôi ở Kon Tum. Tôi đến đây hái cỏ linh chi cho thầy tôi.
- Ơ, thế ra anh lặn lội từ tận Kon Tum đến đây à?
- Đúng thế...
- Thế anh tên gì?
Anh chàng ngập ngừng trong giây lát rồi đáp:
- K’ Brơi.
- Cái tên nghe lạ quá! Tôi là Vũ.
- Cảm ơn cô vì đã tặng lại tôi cây Hoàng Thạch Liên này.- Anh ta nói và cẩn thận đút nó vào chiếc túi mây bên hông.
- Anh cho tôi đi cùng anh với nhé!- Cô đề nghị.
Anh ta lặng thinh hồi lâu rồi nhún vai.
- Nhưng đi núi lấy thuốc vất vả lắm đấy, chỉ sợ cô không chịu được thôi.
- Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa mà.- Cô cười.
- Vậy tùy cô thôi.- K’ Brơi nhún vai và quay người bước đi.
- Cảm ơn anh.
Phượng Vũ reo lên và chạy vội theo anh ta, dù sao thì cô cũng nên tìm một người đồng hành cho vui.
Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía Tây, ngọn núi cao nhất trong vùng với cái tên thật kêu- đỉnh Đam San. Thực ra đó không phải là tên thật của nó mà là tên người dân trong vùng bao đời nay vẫn gọi để ca ngợi người anh hùng trong Trường ca Đam San- niềm tự hào của núi rừng Tây Nguyên.
Tương truyền chàng Đam San trên đường đi bắt nữ thần mặt trời đã đi qua ngọn núi cao nhất trong vùng, và mọi người tin rằng đó chính là đỉnh núi Drăck Kơ Mê này, và không biết từ đời nào, nó đã mang tên của người anh hùng huyền thoại ấy.